CHÙM THƠ LÀNG KẾ 21-11-2014 minhhien
Chúng tôi nhận được bài thơ “Khút Bàu Ngược” của Từ Kế Điền do anh Hảo gửi về cùng với 2 bài thơ “Ô Lâu” và “Nhớ bóng tre làng” của anh. Những bài thơ này là những nỗi niềm của các tác giả hướng về quê hương. Xin trình làng thưởng lãm.
Khút Bàu Ngược (!)
” Khút Bàu Ngược” chia Ô Lâu hai nửa
Ngược Ưu Điềm, nửa xuôi cửa Thuận An.
Nơi khuất xoáy cho sâu niềm thương nhớ,
Nơi tụ dòng điểm khúc nỗi đa đoan…
***
Khút hay khúc, mà vương sầu khắc khoải.
Người xa quê có lúc mộng qui hương !?.
Sông có khúc, người sao không có lúc…
Lúc hoàng hôn, tuổi nhuốm bụi đoạn trường.
***
Khút Bàu Ngược…Xoay dòng đời ba ngả
Ngả tha hương, ngả hối, ngả chia ly.
Xin dòng xoáy cuộc đời đầy tơi tả…
Đừng xoáy thêm cay xót buổi phân kỳ…
***
Và trên vạn dòng xoay ta chóng mặt,
Có dòng nào suông sẻ để ta đi ?!
”Khút Bàu Ngược” xoáy vào tim sông ấy.
Khiến đò xưa chìm đắm cảnh biệt ly.
***
Ô Lâu giang, bao khúc sâu, khúc cạn,
Có khúc cong, khúc thẳng, khúc quặn xoay
” Khút Bàu Ngược” nơi gian nguy khổ nạn,
Khiến thuyền ghe qua đó khiếp từng ngày.
***
…Rồi từ đó , bến Đào làm thủy lộ,
Vô hói Ngang, ra bến Đíu, bến Dừa…
Né khúc xoáy khôn lường ” Khút Bàu Ngược”.
Tạo an lành theo mỗi chuyến đò đưa !…
Từ Kế Điền.
Ô Lâu !
Ô Lâu quá, răng không về quê cũ !
Bến ” Chung Lòng”, Đồng Dạ nhớ quắt quay
Đò qua ruộng Cồn xưa từ bến Đíu
Hiu hắt buồn sông lạnh buổi hôm mai
***
Nghe lách cách vó câu xuồng rời Hói
Nặng yêu thương, quay mũi hướng vô bờ
Người ly xứ có xao lòng trở lại…!?
Để nỗi niềm bớt gợn sóng vu vơ…
***
Ô Lâu lắm. Người đi dù cách trở,
Nào quên đâu hương lúa chín ngập đồng
Và nhớ mãi, cát Độn mình trắng lắm
Trắng như màu chung thủy trải mênh mông…
***
Rồi cứ thế, nhớ nhiều nhiều hơn thế
Những người đi nhớ gấp vạn người chờ
Ô Lâu quá ! thành ra đời dâu bể
Như ngày về “Từ Thức” thấy bơ vơ
***
Ô Lâu nhỉ ! sẽ chạnh lòng hờn tủi
Bởi sông neo lắng đọng bóng con đò
Rồi khuất dạng cánh chim trời bay mỏi
Khúc biệt hành ai khóc giữa phiền lo…
***
Ô Lâu ơi ! xa rồi, sông còn nhớ !
Những chiều nghiêng bóng hắt nắng hoe vàng
Chấp chới ánh lung linh tràn rực rỡ
Gợn sóng nào, riêng vỗ nhịp miên man !…
Thanh Hảo
( Chiều Thu làng Kế quý tỵ 2013.)
Nhớ bóng tre làng
Thuở thơ dại dựa bờ tre lần bước
Buổi lưng còng. Tre gậy – bạn cùng ta…
***
Lũy tre làng e rồi không còn nữa!?.
Nắng chang chang như giội lửa trưa hè.
Nao nao lòng mơ bóng mát bờ tre,
Mượt vòm xanh, ủ che bao xóm nhỏ…
Ta như kẻ vô hồn đi và nhớ
Gió rì rào nhẹ vọng tiếng ai ru
Dáng mẹ gầy ôm cháu hát ầu ơ,
Dưới bóng râm đâu rồi hàng tre cũ.
Ai không buồn qua niềm đau nỗi nhớ!?.
Lóa mắt nhìn màu úa những tường vôi,
Của bê tông, gạch đá chốn ta ngồi,
Thời hiện tại… quên rồi thời gian khó.! ?
Khi hàng tre uốn mình ôm làn gió.
Rất vô tư mà sâu lắng nghĩa tình.
Trao cho đời bao dòng mát tươi xanh,
Hiu hiu nhẹ hòa âm êm ái lắm…
Giấc ngủ trưa bên thềm dìu dịu nắng…
Lúc chiều tà đón gió hướng nồm Nam…
Hay những đêm hè, xao xác đường Trăng.
Len lén giọt chao nghiêng dòng ánh bạc,
Ta thẩn thờ nặng lòng bao khao khát,
Nhớ Đông tàn, mưa bụi… cuối Thu sang,
Mơn man trong hương đồng nội ngập tràn…
Tre ôm ấp làng quê – chắn che mùa gió chướng.
Đừng đoạn đành xóa đi điều không muốn,
Bởi tre kia là bạn của dân cày,
Là ân nhân quê kiểng tự xưa nay,
Vắng bóng tre, hồn quê vơi dần nữa?!.
Tre với làng là hai người đồng lứa,
Làng và tre như thể bạn sống đời…
Đã là làng, âu phải có tre thôi.
Đâu như phố, đuổi tre về cuối bãi,
Khiến xiêu xiêu, dáng tre gầy khắc khoải.
Úa mầm xanh, măng lụi, khúc ly rời.
Đừng, xin đừng vô cảm hỡi người ơi!!!
Mong giữ lại bóng tre…
Để quê còn trông nhớ.(!).
Thanh Hảo
(Trưa Hè. tháng sáu ngày 12. 2014)
Bình luận
Chưa có bình luận nào.
Bình luận