GIỚI THIỆU CHÙM THƠ MỚI 09-07-2012 minhhien

Trong thời gian chúng tôi không theo dõi trên Internet được, đã có một số bài thơ gửi cho trang web. Chúng tôi xin tổng hợp và giói thiệu:

Cuối tuần xin gửi đến Web langkemon đôi dòng thơ của Trần ngọc Thọ -Là chàng rể của Kế Môn

hiện công tác tại công ty in ấn Tuần Châu Đà Nẵng.Người xứ Quảng nhưng mang âm giọng

chung của miền trung sỏi đá, nhưng lời thơ  thiết tha- êm đềm như dòng sông phẳng lặng xuôi về với biển xanh.

Ai yêu thương quê hương?Nét tình tứ  đã mở toang để mùi nắng cháy khô tràn qua khung cửa sổ ,

ve  vãn cùng giấc mơ thơ của những tấm lòng trung thực.

Chúc vui với thơ…..

     danghuu.hung

 

GIỌNG QUẢNG 

Thương như người xứ Quảng

 

Cứ răng,rứa,mô tê..

Dùng dằng bước chân đi

Cứ nhớ về câu lý

Bao âm thanh là thế

Mỗi lần về thăm quê

Nói giận..có giận chi

Máu di truyền hay cãi

Chừ răng rứa mô, tê..

 

SEN

Hoa sen mộc mạc ao làng

Hương thơm nhè nhẹ dịu dàng quê hương

Là hoa tôi mỏi mòn thương

Giữa ngày nắng đẹp tơ vương mơ màng

 

Tung tăng chân bước đường làng

ngắm nhìn sen nở nồng nàng đất quê

Như tâm hồn Việt say mê

Là hoa sắc nước hương quê non nhà

 

Bốn phương tôi bước la đà

Một miền thương nhớ vẫn là hương sen.

 

VỀ ĐÂU.

Nỗi buồn nhỏ giọt ăn năn

Vết thương còn xót tháng năm cuối trời

Bềnh bồng một cõi xa vời

Ta đi,đi mãi…chơi vơi nỗi niềm..

 

LĂNG CÔ

Bãi cát dài trắng phau

Uốn mình bên biển cả

Nước trong xanh

    thuyền nằm.

           nghe sóng thở.

Hải vân tuyệt vỹ

Lăng Cô như Gái Xuân

   dang tay..mời gọi

Về Lăng Cô đi tìm huyền thoại

     với cội nguồn

     đất trắng tinh khôi.

Gọi hồn thơ

Sóng chiều

Biển hát.

      Trần ngọc Thọ

 ************************

 

         NỖI ĐAU CUỘC ĐỜI

                                                                   Hai mươi ba năm lưu lạc

                                                                    nay con đã trở về…

                                      Con đã về đây Ba Mẹ ơi

                                      Về trong nghẹn đắng nỗi đau đời

                                      Quê Cha đất Tổ linh thiêng thế

                                      Mà bước chân về vẫn chơi vơi

                                      Con đã về đây Ba Mẹ ơi

                                      Cảnh cũ người xưa ở đâu rồi

                                      Quá nửa gia đình đi đâu vắng

                                      Côi cút chỉ còn hai đứa thôi

                                      Bao năm lưu lạc ở quê người

                                      Bươn chải bôn ba khắp muôn nơi

                                      Quá nửa đời người không nên nghiệp

                                      Con trở về quê Ba Mẹ ơi

                                      Bóng dáng song thân đã xa rồi

                                      lạnh lùng mây gió trời mây xám

                                      Ba đứa em còn hai đứa thôi

                                      Con xin quỳ xuống Ba Mẹ ơi

                                      Thắp mấy nén nhang nói thay lời

                                      Có nỗi đau nào hơn thế nữa

                                      Tội tày đình nào hơn tội con

                                      Dõi bước chân con đến mõi mòn

                                      Tuổi già sức yếu ốm đau luôn

                                      Gia cảnh bần hàn không nơi dựa

                                      Phút cuối lìa trần vẫn mong con

                                      Cha ôm khối hận đi lặng lẽ

                                      Mẹ ngậm tủi hờn theo bước cha

                                      Một đứa em con trời sớm gọi

                                      Chưa trọn vòng đời trong xót xa

                                      Biết nói gì đây với Mẹ Cha

                                      Khi người mãi mãi đã  đi xa

                                      Con sẽ không bao giời thanh thản

                                      Bất hiếu tội to nhất trần gian

                                      Trời hỡi là trời xanh bao la

                                      Ban phước lộc cho như thế a?

                                      Chót vót trên cao người ác quá

                                      Ta hận trời cao ta hận ta

                                                   Hoàng Ngọc Việt

                                      KẾ MÔN   –  16/06/12

 

 

Phản hồi (5)

  • tuyền62
    Tháng Bảy 9th, 2012 lúc 18:38

    Cha là bắt đầu nguồn gốc lý tưởng và tương lai
    Mẹ là bắt đầu cho sứ sống tình yêu và hạnh phúc

    *****************************************************
    CHA: Có nghĩa là chổ dựa , suốt đời con trọn vẹn yêu thương
    MẸ : Có nghĩa là mãi mãi , là cho đi không đòi lại bao giờ
    CON : Có nghĩa là hơi ấm sưởi lòng cha mẹ lúc quạnh hiu

  • Trần Thị Lài
    Tháng Bảy 10th, 2012 lúc 11:24

    Đọc bài của tác gải HOÀNG NGỌC VIỆT mà nước mắt chảy lả chả…thật là không nói nên lời

  • Hoàng Công Lý
    Tháng Bảy 10th, 2012 lúc 12:19

    Bài thơ của bác Việt bi tráng quá, chỉ có thể xuất phát từ những tình cảm, lòng nhớ thương, hoài niệm về cha mẹ từ sâu thẳm tận đáy lòng mới có một bài thơ xúc động như vậy được.

  • HOÀNG THÀNH VIỆT
    Tháng Bảy 11th, 2012 lúc 14:07

    cảm ơn anh minh hiền đã đâng bài thơ này

  • mai văn khanh
    Tháng Bảy 20th, 2012 lúc 19:53

    những qui luật của tạo hóa đẩy đưa con người xoay quanh vòng luân hồi sinh tử, co lẽ sẽ có những tiếng nấc nghẹn ngạo gọi Mẹ, kêu Cha, nhưng trời xanh kia rộng khắp, biết linh hồn người bên kia núi giờ đi đâu. Thôii thì đành chấp nhận, gắng sống những ngày tháng mặn nồng bên quê hương, để cuối đời vẫn đc binh yên…

Bình luận

get avatarWant your picture next to your comment?
Join Gravatar and upload your photo, completely free! (opens in new window)

Tên *
E-Mail *
Trang web


Tin tức khác