MÙA BÁO HIẾU 31-08-2012 minhhien

 

VU LAN NHỚ MẸ

Nghe Mẹ hát ở đầu non,

Giơ tay lên với, chỉ còn hư vô.

 Thẩn thờ tiếc một giấc mơ.

 Hương hồn Từ Mẫu bây giờ ở đâu ?

 Mẹ về gió thoảng hương cau,

 Con têm cho mẹ miếng trầu con ơi.

 Thương con nói chẳng hết lời.

 Nhớ con bên mẹ suốt thời ấu thơ.

 Taybồng miệng hát à ơ,

 Mai con khôn lớn có nhờ được không .

Con đi cuối bể đầu sông,

Thương Cha nhớ Mẹ tấm lòng khôn nguôi.

Hôm nay hương khói ngậm ngùi,

Vu Lan rưng lệ, nhớ người sanh con.

 ( Trích thơ THANH TRUYỀN để tưởng niệm ngày “mưa bom” ở quê nhà vào tháng 2/1951 )

 

 

 BA NĂM

 

Ba năm hoa trắng cài đầu

Ba năm nhớ Mẹ bạc màu tóc con

 Ba năm môi nhạt màu son

Con mồ côi Mẹ héo hon nụ cười

.  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .  .

Đêm nằm dỗ giấc du miên

Mưa đêm nay lạnh Mẹ hiền ở đâu ?

Vu Lan nghe tiếnh kinh cầu

Chuông chùa vang vọng nỗi sầu nhẹ vơi…

 ( Trích thơ BÙI LỆ PHI để kỷ niệm 49 ngày mất của chị )

 

BÔNG HỒNG TRẮNG

Em cài lên tôi một bông hồng trắng

Vì biết rằng tôi chẳng còn Người

Người đã đi về mãi chốn xa xôi

Để lại trong tôi bao điều tiềc nuối !

Bao nhiêu năm rồi tôi tự hỏi

Đã làm gì để báo hiếu ơn sâu ?

Đạo làm con hẵn đã nhớ câu :

Nghĩa Mẹ nguồn sâu, công Cha núi thẵm

Từ thuở chào đời hình hài bé bỏng

Bao khổ nhọc từng nuôi lớn khôn ta

Đã chai sần bàn tay héo của Cha

Đã hằn lên đôi vai gầy của Mẹ…

Vậy mà năm tháng vẫn qua đi lặng lẽ

Giữa vòng tay êm, giữa tổ ấm thần tiên

Ta đã như vô tình và hờ hững …

Để giật mình khi đã muộn mất rồi !

Ngày trở về…hai nấm mộ song đôi

Trước khói hương nhòa trong lệ đẫm

Biết nói gì đây với lòng ân hận

Xót xa này và tiếc nuối khôn nguôi ?

Tôi cài lên em bông hồng đỏ thắm

Để em nhớ rằng mình hãy còn Người

Em hãy còn đó diễm phúc hơn tôi

Hơn tất cả những ai chỉ còn Cha hay Mẹ

Hãy giữ lấy niềm hạnh phúc vô biên đó

Và nâng niu từng giây phút gần bên

Cố làm sao đừng để Mẹ hiền

Và Cha yêu vì em… mà phải khóc ! …

  ( THẢO NGUYÊN , Vu Lan Nhâm Thìn 2012)

Bắt nguồn từ chuyện Mục Kiền Liên cứu mẹ, rồi chương trình Bông Hồng Cài Áo của thầy Nhất Hạnh,  mùa Vu Lan (tháng 7 Âm lịch) đã trở thành mùa hội văn hóa ở nước ta.  Hiếu hạnh không riêng của Phật giáo nên lan tỏa khắp nơi…

Chúc mừng những ai còn cha, còn mẹ và chia sẽ nỗi buồn cùng những ai đã mất cha, mất mẹ.

 Website langkemon.com.vn

 

Phản hồi (1)

  • thaonguyen
    Tháng Chín 2nd, 2012 lúc 09:34

    VU LAN NHỚ MẸ

    Nghe Mẹ hát ở đầu non,
    Giơ tay lên với, chỉ còn hư vô.
    Thẩn thờ tiếc một giấc mơ.
    Hương hồn Từ Mẫu bây giờ ở đâu ?

    Mẹ về gió thoảng hương cau,
    Con têm cho mẹ miếng trầu con ơi.
    Thương con nói chẳng hết lời.
    Nhớ con bên mẹ suốt thời ấu thơ.
    Tay bồng miệng hát à ơ,
    Mai con khôn lớn có nhờ được không .

    Con đi cuối bể đầu sông,
    Thương Cha nhớ Mẹ tấm lòng khôn nguôi.
    Hôm nay hương khói ngậm ngùi,
    Vu Lan rưng lệ, nhớ người sanh con.

    ( Trích thơ THANH TRUYỀN để tưởng niệm ngày “mưa bom” ở quê nhà vào tháng 2/1951 )

    BA NĂM

    Ba năm hoa trắng cài đầu
    Ba năm nhớ Mẹ bạc màu tóc con
    Ba năm môi nhạt màu son
    Con mồ côi Mẹ héo hon nụ cười
    . . . . . . . . . . . . . . . . .
    Đêm nằm dỗ giấc du miên
    Mưa đêm nay lạnh Mẹ hiền ở đâu ?
    Vu Lan nghe tiếnh kinh cầu
    Chuông chùa vang vọng nỗi sầu nhẹ vơi…

    ( Trích thơ BÙI LỆ PHI để kỷ niệm 49 ngày mất của chị )

    BÔNG HỒNG TRẮNG

    Em cài lên tôi một bông hồng trắng
    Vì biết rằng tôi chẳng còn Người
    Người đã đi về mãi chốn xa xôi
    Để lại trong tôi bao điều tiềc nuối !

    Bao nhiêu năm rồi tôi tự hỏi
    Đã làm gì để báo hiếu ơn sâu ?
    Đạo làm con hẵn đã nhớ câu :
    Nghĩa Mẹ nguồn sâu, công Cha núi thẵm

    Từ thuở chào đời hình hài bé bỏng
    Bao khổ nhọc từng nuôi lớn khôn ta
    Đã chai sần bàn tay héo của Cha
    Đã hằn lên đôi vai gầy của Mẹ…

    Vậy mà năm tháng vẫn qua đi lặng lẽ
    Giữa vòng tay êm, giữa tổ ấm thần tiên
    Ta đã như vô tình và hờ hững …
    Để giật mình khi đã muộn mất rồi !

    Ngày trở về…hai nấm mộ song đôi
    Trước khói hương nhòa trong lệ đẫm
    Biết nói gì đây với lòng ân hận
    Xót xa này và tiếc nuối khôn nguôi ?

    Tôi cài lên em bông hồng đỏ thắm
    Để em nhớ rằng mình hãy còn Người
    Em hãy còn đó diễm phúc hơn tôi
    Hơn tất cả những ai chỉ còn Cha hay Mẹ

    Hãy giữ lấy niềm hạnh phúc vô biên đó
    Và nâng niu từng giây phút gần bên
    Cố làm sao đừng để Mẹ hiền
    Và Cha yêu vì em… mà phải khóc ! …

    ( THẢO NGUYÊN , Vu Lan Nhâm Thìn 2012)

Bình luận

get avatarWant your picture next to your comment?
Join Gravatar and upload your photo, completely free! (opens in new window)

Tên *
E-Mail *
Trang web


Tin tức khác