Thơ: HUYỀN THOẠI XÓM KHE PHỤ 07-09-2016 minhhien
Chúng tôi nhận được 2 bài thơ của anh Thanh Hảo (Đà Lạt) xin gửi để bà con thưởng lãm.
Huyền thoại “Xóm Khe Phụ”
” Khe Phụ” xưa có người con gái
Tóc vừa xanh như lúa trổ đòng
Dáng mảnh mai lưng thon vai nhỏ
Nắng sớm, mưa chiều vất vã …tội không!
Mẹ mất sớm một mình tần tảo
Sống hẩm hiu bên em dại, cha già
Như dòng nước trong xanh yên ả
Soi mây Trời thoáng vội vờn xa
…Nào ai biết duyên đời đưa đẩy
Thuyền buông neo trôi dạt về xuôi
Sông Ô Lâu khúc sâu, khúc xoáy
Người xa Người thương nhớ nào nguôi!.
…Đất Kinh Kỳ bao đời vẫn vậy
Chốn phồn hoa đô hội, lạc lòng
Thuyền quên rồi Bến xưa, Người cũ
Quên phận người con gái long đong!…
Bao Bến mới Đông Ba, Gia Hội…
Bao thuyền Rồng đưa đón cao sang.
Bao đổi thay, bao điều nông nỗi
Khiến người đâu nhớ xóm Khe Làng?!.
…Chất phát lòng Người Quê chung thủy
Mỏi mòn trông ngóng hướng vô Dinh.
Mơ ngày tái hợp về xóm cũ.
Duyên thắm nào ai nỡ phụ tình!.
…Người phụ nào lo bằng Trời phụ!?.
Bạc bẽo đâu do kiếp phận nghèo?!
Trời phụ, xa xôi ai nào biết?
Người phụ người sầu héo hắt theo…
…Rồi một đêm mưa gió phủ phàng
Túp lều xiêu vẹo đổ nghênh ngang.
Cha già khuất núi, em thơ mất
Một bóng đi về giữa trái ngang
…Tha thẩn bên đời trong u tịch
Người buồn cô lẻ nát tâm can
Bóng chim tăm cá, mờ hư ảo…
Năm tháng tô thêm nét võ vàng.
Duyên phận đành buông, nước trôi xuôi.
Nước Khe trong…sao bạc tình Người !
Cao xanh Ông hỡi! Trời nỡ phụ!?
Nên gọi Khe Làng :” Ông Phụ ơi!”
Thanh Hảo
( Tôi có người chị sống ở Huế, trước khi chị sắp vào Đà Lạt chơi. Chị có phone cho tôi và cuối cuộc gọi chị nói…”em thích gì ở Huế chị mang cho…”Tôi xúc động, nên viết bài thơ này tặng chị !.)
Đà Lạt nhớ Huế thôi!
( Tặng chị H )
” Em thich gì ở Huế chị mang cho”…
Không,… chị ơi! Em thích nhiều vô kể…
Núi Ngự, sông Hương mang đi sao xuể
Mang cố Đô vào, Đà Lạt nhớ Huế thôi!
…Cả Đất- Trời, xứ Huế của tôi ơi!
Tôi nào quên, dù chỉ là cơn gió
Thoáng qua mùa Hạ năm nào ai nỡ
xa quê hương, chốn cũ nhớ nhung hoài…!
…Sợ thời gian sẽ xô đổ hình hài
Rồi nắng mưa nhạt nhòa phai nhan sắc
Sợ vấn vương gối mòn đêm thổn thức
Và…cuộc đời bão tố chẳng chừa ai ?!
Sợ Huế buồn, Em lặng tiếng thở dài
Lúc chia xa, quặn lòng bao nuối tiếc…
Huế và em hai khung Trời cách biệt
Ai biết nào Huế sâu đậm trong Em!
…Dấu tâm tư vờ giả bộ tìm quên
và đôi lúc nhẫn tâm như xa lạ.
Để da diết lòng này không thể tả
Rằng thương nhiều, nhớ quá Huế mình ơi !
Thanh Hảo
Bình luận
Chưa có bình luận nào.
Bình luận