LÀM SAO TÔI QUÊN 18-11-2011 minhhien
Làm sao tôi quên được
Dòng Ô Lâu lững lờ soi mây trắng
Bến Dừa , Bến Phụ
Bến Đíu , Bến Đình
Hói dọc , Hói Ngang
Mang nước mát tưới cho đồng khô mùa hạ
Đường Ngang , Đường Cấy
Đường Xóm , Đường Truông
Ôi những con đường đất cát mát rượi bàn chân
Dưới vòm tre xanh đan như nghìn chiếc lọng
Làm sao tôi quên được
Tết qua đi, xuân tới lúa trổ đòng đòng
Đồng lúa xanh rờn trải thảm mênh mông
Tiếng ếch nhái, ễnh ương đồng ca bài rộn rã
Và trong sớm tinh sương bao trùm lên tất cả
Có bóng ai lờ mờ cúi nhặt con ốc vàng
Rồi hè về trời nắng rọi chang chang
Trên đồng lúa, tiếng cười vui giòn giã
Lúa gánh về nhịp nhàng và hối hả
Những hạt lúa thơm vàng thấm đẫm mồ hôi
Nhà nhà vui bên cối gạo giã chày đôi
Và mâm cơm nóng thơm lừng mùi gạo mới
Làm sao tôi quên được
Những tháng năm họa từ trời mang tới
Lúa trái mùa mất trắng ngoài đồng
Lũ tràn về, biển nước bạc mênh mông
Nhấn chìm làng xóm ruộng đồng không thương tiếc
Nỗi nhọc nhằn,gian truân chưa qua hết
Khi cuối thu về trời bão tố mưa dầm
Những trận mưa dai không còn đất thấm
Mấy mươi ngày không thấy bóng mặt trời
Bầu trời đen lạnh bủa khắp nơi nơi
Cây trút lá cho mùa đông đang tới
Ôi những ngày đông dài vời vợi
Gio bấc về cho ai rét cắt da
Rồi khoai khô,sắn lát đến lúc phải mang ra
Đem nấu độn với ít gạo mùa còn sót lại
Vậy mà quanh bếp lửa hồng , vợ chồng con cái
Vẫn dạt dào niềm hạnh phúc sum vầy
Làm sao tôi quên được
Nếu cuộc sống nghèo vẫn an bình như vậy
Thì dân mình đâu phải cảnh ly tan
Khi chiến tranh về cày nát xóm làng
Gieo chết chóc lên ruộng đồng hoang phế
Đường vào làng khóm tre gai bật rễ
Hầm hố nào chắn lối cũ vườn xưa ?
Những mái nhà xiêu hoang vắng lưa thưa
Còn vương vãi mùi đạn bom thuốc súng
Làm sao tôi không nhớ
Ngày trở về sau hai mươi mùa lá rụng
Xóm thôn mình đã thắm lại màu xanh
Vẳng đâu đây tiếng chim hót trên cành
Như trêu ghẹo lủ học trò áo trắng
Và trong buổi trưa hè đang tĩnh lặng
Có tiếng ai cười ai nói xôn xao
Khu vườn xưa vẫn như mới thuở nào
Cây khế ngọt vẫn soi mình bên giếng nước
Nhìn kệ thờ lòng bồi hồi ao ước
Ưóc người xưa sống lại để cùng vui
Nhưng còn đâu ngày ấy … đã xa rồi
Xa xa mãi như muôn trùng cách biệt
Và làm sao tôi có thể nhớ hết
Những tháng năm dài quê cũ trường xưa
Ký ức nào nhốt kỷ niệm cho vừa
Để bây giờ
Mỗi lần nhớ về làng
Là mỗi lần trào dâng xúc cảm …
Thảo Nguyên
Saigon,Mùa hè 1998
Phản hồi (14)
phan van hoanh
Tháng Mười Một 20th, 2011 lúc 03:59tac gia thao nguyen oi chac tuoi bac cung tam 60-70 roi ha doc bai tho cua bac em thay boi hoi nho que gia giec nho chieu he gio nam ra bui tre xom tron nong nho manh trang que nho hang dem he xuong duong ngang vui dua thoa thich nho khong bac nhi cam on bac cam on bai tho goi nho que cua bac.
Nguyễn thanh Mạo
Tháng Mười Một 20th, 2011 lúc 12:48Cháu Phan van Hoanh thân mến
Cám ơn cháu đã đồng cảm với bài thơ của chú. Cháu đoán đúng, chú năm nay đã 66 tuổi, đang sống ở Saigon.Còn cháu ở đâu ? năm nay được bao nhiêu tuổi rồi ? Cháu cũng có nhận xét là tuổi trẻ quê nhà ngày nay không còn giống với ngày xưa nữa. Âu đó cũng là hệ quả tất yếu của dòng lịch sử,là một trong những mặt trái của sự phát triển chăng ? Mãnh trăng quê sau hàng tre thơ mộng có lẽ rồi cũng chỉ còn trong ký ức cũng như số phận của những hàng tre quê mình mà thôi (xem bài viết về cây tre làng tôi của chú )
Chúc cháu khỏe . Thảo Nguyên
hotadien
Tháng Mười Một 20th, 2011 lúc 14:50Cháu chào cậu Mạo . Cháu là con của Nguyễn thị Dạng . Dòng họ của Nguyễn thanh Côn . Cháu thì biết cậu , nhưng cậu chắc không biết cháu . Cháu chúc g/đ cậu vạn nhiều sức khoẻ
Kính chào cậu
Hoàng Lý
Tháng Mười Một 20th, 2011 lúc 15:46Thăm Mạo.
Lúc đọc 2 bài viết trên website langkemon.com, mình cũng đoán là của Mạo, vĩ nghĩ chỉ có anh em mình thuộc lớp tuổi này mới còn những ký ức và ngôn ngữ mộc mạc để có thể viết được những lời lẽ như thế mà thội. Thấy người viết là họ Nguyễn, lớn tuổi, ở Sàigon, thì chắc chẵn có ai viết giống vậy đâu, ngoại trừ Nguyễn Thanh Mạo.
Anh em mình xa nhau cũng khoảng 55 năm rồi hỉ, nhớ lúc còn học chung trường, chung lớp với thầy Tô Thành Kiện tại chùa củ,cũng như Trường tiểu học Điền Môn mới mở ở gần trụ sở xã tại đường quan.
Mến chúc Mạo và gia đình luôn khỏe, mọi sự như ý. Cho gởi lời thăm Bùi viết Thí, Hoàng Ngoc Tiếu.v..v..ở SG.
Nguyễn thanh Mạo
Tháng Mười Một 22nd, 2011 lúc 03:56Lý thân
Cám ơn Lý đã thăm hỏi.Mình “biết lại” bạn từ lâu rồi chứ không phải lên web mới biết. Tụi mình đều gần ” cổ
lai hy ” cả rồi nhưng cũng phải ráng lên web , tham gia cùng các bạn trẻ ,trước là để khích lệ tinh thần admin
Hiền, sau là đóng góp chút ít ” tàn lực” của mình cho việc phát triển trang web. Mình không phải là văn nhân
cũng chẳng là thi sĩ, chỉ viết lên những dòng cảm xúc từ trái tim về quê hương xứ sở, về những kỷ niệm làng
cũ trường xưa…và cũng như một lời nhắn mong tìm lại bạn hiền và những người đồng cảm. Chúc Lý và gia quyến vui khỏe hạnh phúc. Nếu có “chuyện dài” cứ thư về Email :thaodan1946@gmail.com . Hẹn gặp lại. Bye
Nguyễn thanh Mạo
Tháng Mười Một 22nd, 2011 lúc 04:47Cháu Diễn thân mến,
Đúng là cậu chưa hề gặp được cháu,vì khi cậu bắt đầu rời làng , cháu hãy còn bé xíu xìu xiu. Cậu chỉ gặp Mành,Minh và Liễn thôi. Nhưng cậu đã đọc nhiều bài của cháu trên web và rất hãnh diện có một người cháu như vậy. Hãy tham gia nhiều vào nhé, bằng tất cả tấm lòng. Vì không muốn có người chê cậu là ” già mà …
ham ” nên cậu không viết tên thật , ai ngờ admin Hiền đã làm cậu lộ diện mất. Thôi thì …cho tới luôn : Thảo
nguyên hay Thảo dân thì cũng đều là cậu cả. Nếu có gì cần góp ý về các bài viết của cậu thì mail cho cậu nhé.
Chúc cháu và gia đình vui khỏe hạnh phúc.
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:06MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh
Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?
Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – anh biết, một mình anh …
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:07ĐÔI DÉP
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:11Mẹ Ơi . {mình xin gởi bài thơ này dến những người mẹ .}
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
“Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!” Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:28em & anh
Tình em như chiếc lá mong manh
Lá sắp héo khô, sắp lìa cành
Gửi hết cho anh tình tri ngộ
Ngày mai này…em phải xa anh
Mộng ước chúng mình cũng vỡ tan
Lưu luyến làm chi giấc mộng vàng
Đời chia hai ngã đành ly biệt
Mai này em tách bến sang ngang
Rồi cũng như anh cách ngăn sông
Cùng anh bẻ gãy một chữ đồng
Mối tình vừa chớm đành chia cắt
Hẹn ước thôi rồi cũng bằng không
Gửi lại cho anh một chữ buồn
Gửi lại cho anh chữ vấn vương
Gửi lại cho anh vùng kỷ niệm.
Chiếc lá rơi rồi thôi vấn vương .
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:31NGÀY XUÂN
Vui chưa ! Xuân đến bao giờ nhỉ ?
Mừng đón mùa xuân, cánh én về
Muôn hoa bungnở bao mùa sắc
Mai vàng nghiêng cánh lắng tai nghe
Đầy trời nắng mới bừng hương sắc
Gió vẫn vô tình, lã lướt đi
Mưa không đến kip,giăng bụi nước
Lá nõn nhành non gọi lộc về .
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:36ẤM ÁP MÙA XUÂN
Xuân ấm áp xua tan mùa đông lạnh
Cho tâm hồn tan chảy những giá băng
Xuân ấm áp gieo nắng vàng đặc sánh
Cho mầm xanh biêng biếc rộ đầu cành
Xuân ấm áp gieo hạt mưa mát lạnh
Cho cỏ cây nở muôn đoá hoa cười
Xuân ấm áp khởi đầu những ngày mới
Cho cuộc đời thay tấm áo xanh tươi
Xuân ấm áp cho lòng ai hồ hởi
Nụ cười xuân em đốt trái tim tôi.
MẸ ƠI
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 09:45mình chỉ ơ nha ko bận việt gì nên ngồi viết bậy, co gì sai các chú va các bác bỏ qua nhé ..mình hy vọng sẽ cố gắn hơn nữa dể trang wep thêm phần phong phú . cũng mong các bạn trẽ bớt chút thời gian để góp phần xây dựng trang wep thêm phần phong phú nhé …..
hoàng thành việt
Tháng Mười Hai 31st, 2011 lúc 12:34không răng mô cứ phát huy đi bạn
mình cũng đóng góp vài câu cho vui
ngồi buồn tui đặt chuyện láo thiên
hồi tui còn nhỏ tui có đi khiêng ông trời
ra đồng thấy muỗi bắt dơi
con bọ hung làm giỗ nó có mời ông voi
làng tui có một củ khoai
tui sắc ra năm thúng hẳn hoài còn dư
làng tui có bụi khoai từ
tui bới lên một củ hắn hư đi nữa vườn
tui vừa câu được con lươn
thịt lươn tui quệt chả còn xương lươn tui đẻo chày
làng tui co cái dàng say đầu cong tui bịt bạc đầu ngay tui bịt vàng
làng tui có một cái ang tui đựng lúa bảy làng hắn hãy còn lưng
làng tui có một bụi gừng tui bới lên một củ ước chừng một đòn seo
làng tui độc đáo có con mèo khi mô hết thịt nhậu hắn lên đèo hắn bắt nai
làng tui có một cái chai tui đựng tám thùng mắm với hai thùng dầu
ông già tui có một bộ râu tui bứt ra một sợi tui đem câu con cá chình
nói ra anh chị đừng có khinh
trong thiên hạ còn có nhiều người láo chứ riêng mình chi tui
Bình luận