Đến với “2 cánh tay” kêu cứu 10-10-2010 minhhien

Tuổi Trẻ Online

Tuổi Trẻ Online – Chủ Nhật, 10/10

TT- – TT – Bức ảnh với dòng chú thích “Những cánh tay trổ mái nhà kêu cứu ở huyện Bố Trạch (Quảng Bình) khi canô cứu nạn đi qua” (Tuổi Trẻ ngày 7-10) đã gây ấn tượng đặc biệt với bạn đọc.

Ngày 8-10, sau ba ngày chụp bức ảnh này, PV Tuổi Trẻ đã ngược dòng nước tìm lại người trong ảnh và nghe được câu chuyện thoát chết đầy cảm động. Hai cánh tay đó là của hai anh em ruột.

Sáng 6-10, chúng tôi cùng lên chiếc canô lao từ xã Sơn Trạch qua xã Hưng Trạch, huyện Bố Trạch (Quảng Bình).

Đi tìm “hai cánh tay” kêu cứu

Khi đi qua một ngôi nhà bị nước ngập lút chỉ còn nóc, đoàn cứu nạn phát hiện trên mái nhà có hai cánh tay yếu ớt vẫy trong mưa kêu cứu. “Cứu người như cứu hỏa”, nhưng ngặt nỗi canô không thể cập vào căn nhà này vì gặp vô số vật cản. Để cứu được người bị nạn, đoàn đã quyết định quay canô lại một nhà dân có bè tre gần đó giao mì gói, nước và chỉ dẫn cho những người trong nhà này đến cứu.

Suốt hai ngày vật lộn với lũ, những cảnh tang thương cứ dồn dập hiện lên, nhưng hình ảnh hai cánh tay yếu ớt trên mái nhà mù mịt trong màn mưa cứ ám ảnh chúng tôi. Liệu người trong ảnh có sống sót qua cơn lũ dữ?

Sáng 8-10, chúng tôi trở lại vùng lũ Sơn Trạch, vừa đi vừa hỏi thăm có ai biết ngôi nhà trong ảnh ở đâu. Người ta chỉ về làng Cù Lạc nhưng người làng không thể nào nhận diện được ngôi nhà. Làng xóm sau khi lũ rút đã khác hẳn với biển nước mênh mông trong các bức ảnh. Đi hết làng Cù Lạc cũng đành chịu. Không bỏ cuộc, chúng tôi tìm qua làng Bắc Giang, xã Hưng Trạch cạnh đó. May mắn sao, chúng tôi đã tìm ra đúng ngôi nhà cần tìm.

Hai cánh tay huơ lên trong mưa lũ kêu cứu là của hai anh em ruột: Nguyễn Văn Khánh (15 tuổi) và Nguyễn Thị Thùy Linh (8 tuổi). Nhà đã hết sạch thức ăn nên sau khi nước vừa rút, Khánh và em gái đã ra đồng kiếm cá. Ông Nguyễn Văn Khanh, cha của Khánh và Linh, bảo: “Lũ rút rồi nhưng gạo cơm không còn. Thương con mấy ngày ni phải nhai sống mì gói nên hôm ni tui phải chạy xuống thị trấn mua ít gạo về nấu. Còn hai đứa nhỏ và vợ tui ra ruộng thả tay lưới kiếm chút thức ăn. Cả hai anh em chúng nó đều đang đi học nhưng lũ làm ướt hết sách vở nên chắc phải nghỉ học”.

36 giờ đói rét trên mái nhà

Chiều 4-10, thấy con nước dữ dằn quá, ông Khanh đã đưa vợ và con nhỏ đi lánh nạn ở nhà bà con. Chập tối, khi ông cùng hai đứa con còn ở lại nhà là Khánh và Linh vừa ăn xong mấy vắt cơm nguội thì nước đã lên quá cao, không thể chạy đi đâu. Ông Khanh đưa hai con lên sàn gỗ trên mái nhà (người địa phương gọi là cái tra). Chăn màn đã ướt hết, ông chỉ kịp trùm chiếc áo cho hai con nhỏ và lấy túi nilông cho chúng chui vào đỡ lạnh.

Trong khi đó, nước mỗi lúc càng lên nhanh. Chỉ trong phút chốc nước đã ngập đến sát sàn gỗ. Trong lúc nguy cấp này, ông Khanh phải để hai con ở nhà một mình vì ông phải bơi qua xóm bên sơ tán cha mẹ già. Lo cho cha mẹ già xong, ông Khanh định quay về ngay với con nhưng dòng lũ chảy xiết quá, ông đành bó chân nhìn về nhà mình mà ruột nóng như lửa đốt.

Khánh nhớ lại: “Trước khi đi cứu ông bà nội, ba bồng hai anh em con lên ngồi trên sàn gỗ sát mái nhà nhưng áo con ướt hết. Chờ mãi vẫn không thấy ba về. Bé Linh lạnh quá run cầm cập. Đến nửa đêm khi thấy nước đụng đến chân, bé Linh sợ quá ôm con khóc thét lên. Con la lên kêu cứu nhưng trong đêm tối không ai nghe hết. Con gào được một lúc thì không còn hơi nữa nên nằm lăn ra”.

Gặp chúng tôi, bé Linh vẫn chưa hết hoảng sợ sau hai ngày đêm sống trên mái nhà. Giọng bé run run: “Con khiếp quá chú ơi. Đêm đó con khát quá, lại sợ chết nữa. Nước lên thêm chút nữa là anh em con chết rồi”. Chỉ có hai đứa nhỏ trên nóc nhà trong đêm tối đen đó, mưa gió bốn bề cùng nước lũ chảy xiết.

Rạng sáng, nghe tiếng động, hai anh em Khánh và Linh đẩy mạnh viên ngói và nhìn ra ngoài. Khi thấy một chiếc thuyền chạy qua, Khánh liền đưa tay vẫy kêu cứu nhưng không ai nghe thấy. “Đến gần trưa con nghe tiếng máy rù rù của chiếc canô nên bảo em con cùng thò tay ra kêu cứu. Vậy là một lát sau có người chống bè đem thức ăn tới cho hai anh em con. Người này bảo nước lũ đang rút và dặn anh em con ngồi yên tại chỗ chờ ba về”.

Sau hai ngày một đêm không về nhà được, ông Khanh tưởng sẽ không gặp lại con nữa. Khi về đến nhà nhìn thấy hai con đang nhai gói mì của đoàn cứu trợ, ông Khanh chỉ biết ôm con khóc nức nở.

HỮU KHÁ

Phản hồi (2)

  • Nguyễn Thị Phương Trang
    Tháng Mười 15th, 2010 lúc 13:15

    Website này cũng được nhưng chưa đầy đủ lắm vì phải có phần đăng ký thành viên cho người vào đọc hoặc tham gia post tin và hình ảnh hoặc viết bài trong website, thân chào

  • Đặng Minh Hiền
    Tháng Mười Một 9th, 2010 lúc 12:41

    Phương Trang thân,
    Thú thật minhhien không có nhiều thời gian để chăm sóc trang web, nên nếu Phương Trang và mọi người muốn bày tỏ điều gì xin viết lên mục trò chuyện. Xin cản ơn

Bình luận

get avatarWant your picture next to your comment?
Join Gravatar and upload your photo, completely free! (opens in new window)

Tên *
E-Mail *
Trang web


Tin tức khác